Tiếng nói nội tâm – Lúc mấy giờ vậy?

Chẳng có lời chỉ dẫn nào ở đây.

Tôi thường được nhắc nhở:

  • Hãy trong sáng
  • Lắng nghe tiếng nói cơ thể
  • Lắng nghe tiếng nói nội tâm
  • Hãy thành thật với bản thân
  • Sống thật với chính mình
tiếng nói nội tâm ở đâu lúc mấy giờ vậy

Tôi hơi có chút ngờ vực về lời quảng cáo nước ngọt đó. Thật đến mức nào cơ? Mình nào cơ? Đây này, đang có nhiều tiếng nói chíu chít trong đầu đây này, thế tôi nên chọn thật với tiếng nói nào đây?

Tôi cũng muốn sống thật chứ. Thế nhưng cứ đi nửa đường rồi vỡ mồm nhận ra mình lại đang lầy lội diễn sâu. Cười hề hề chọn lại vai khác. Chọn tới chọn lui thì một lúc nào đó cũng thành ra sai.

Tôi thường tưởng tượng rồi có một ngày “đường truyền bỗng nhiên tốt”, khi gió trời mát mẻ, tâm hồn phơi phới, cơ thể nhẹ nhàng, những khoảng nghỉ của sự tỉnh biết dài hơn, những âm thanh xao động ngắn lại, rồi tôi sẽ nghe thấy “nó” – 1 tiếng nói nội tâm mãnh liệt và đơn độc, chỉ 1 mình “nó”, cho tôi nhận ra ngay

Tôi luôn chờ đợi 1 ngày tôi được hét lên “Eureka” như Asimet ngày xưa vậy.

Nhưng mà, cũng như các kênh truyền thông hiện đại đầy hại điện như bây giờ, tâm trí tôi đầy các dòng tin truyền qua chuỗi nơron và rộn rịp lời thoại cãi lộn không ngừng nghỉ.

Trong những cơn quằn quại bối rối với vở diễn, tôi thi thoảng nhìn lên bầu trời, sâu tận đáy lòng bất lực cầu xin “mong cho con một ngày được nhìn thấy sự trong xanh bao la”.

Dù hôm nay bao nhiêu mây mờ đang che lấp, thì sự thật là bầu trời vẫn bất biến và bao la. Dù hôm nay tôi làm trò khùng trò điên, múa may quay cuồng, vị thầy vẫn luôn trong tôi, cười thật trong trẻo, kiên nhẫn chờ đợi tôi.

Sự khát cầu đó neo trong tim tôi từ nhiều năm qua.

Chắc là một tiếng nói đâu đó mà tôi có thể nghe được, hiểu được và rồi tôi sẽ biết mình cần làm gì nhỉ?

lắng nghe tiếng nói nội tâm

Như trong Eat, Pray and Love, cô nghe được lời thì thầm sâu thẳm “Liz, đi ngủ đi”.

Như một vị thầy tâm linh chia sẻ trải nghiệm, đó là khi ngài đi đến tột cùng của giới hạn, không thể chiến đấu hay muốn sống thêm nữa, và một tiếng lòng rền vang “Surrender”, “hãy đầu hàng”, “ngừng chống cự”.

Ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, biết đâu đột nhiên tiếng nói nội tâm sâu thẳm đó “ợ hơi” lên. Tôi sẽ biết nên cần làm gì? Tôi sẽ có được đáp án.

Đôi khi khiêng cưỡng quá lại giống chú mèo căng lên rình bắt chuột. Nhưng cũng chẳng sao cả, khi nhận ra, tôi thả lỏng trở lại.

Sự thật là, tôi chẳng nghe được tiếng nói nội tâm nào cả.

Tôi chưa bao giờ nghe được gì, và thậm chí là dù có chăng một tiếng nói vọng lên đâu đó từ giây phút tĩnh tại nhất, tôi thừa biết đó cũng là một sự ma lanh của ngã đang đội lốp bình an mà lẻn vào.

Chẳng có gì ở đó để tôi nghe cả. Và rõ ràng là chẳng có lời mách bảo nào.

Tôi chỉ ngồi đó, nghe tiếng lòng nổ lốp bốp, hết lời này đến lời kia, chợt đến chợt tắt. Tôi chỉ ngồi đó mà nghỉ ngơi. Một sự nghỉ ngơi thoải mái đơn thuần. Một sinh vật dễ thương đang phập phồng sống. Chẳng có câu hỏi nào cần được giải đáp cũng như chẳng có gì để cố lóng tai nghe.

Hình như tôi chẳng làm sao cả, chẳng cần phải chọn gì và chẳng cần phải làm gì thêm.

Đó là bầu trời trong xanh, nơi ánh sáng và tình yêu ngự trị.


Đây là bài viết thứ 2, bạn Gia Hân góp cho nhà Khiêm Thiền. Giọng văn hài hước và chân thật quá đỗi.

Bạn đang trên hành trình Yêu thương bản thân mình, khởi đầu là những sự buông bỏ. Như buông xuống 1 mối tình, và cất bước đi tìm những cái gì chân thực của chính mình.

Tôi thấy mình cũng đang suốt ngày dựng hết vở diễn này đến đoạn đối thoại khác, tràn ngập trong đầu y như vậy.

1 chặng đường ai cũng phải đi qua, để thanh lọc và cố gắng nghe được những tiếng nói nội tâm bé nhỏ từ con tim.

Nơi nguồn cội yêu thương, mà chúng ta ai cũng đang hướng đến, tìm về.

Viết một bình luận