Dưới đây là hành trình 7 điều mà Tuệ Khiêm đã nhận ra giá trị và thực hành vào khoảng năm 2016, khi đang cố gắng tìm lại niềm vui nội tâm của chính bản thân mình. Xin chia sẻ với bạn đọc.
Bây giờ thì quan niệm, hành động và suy nghĩ có vài phần khác đi một chút, nhưng căn bản, yêu thương bản thân từ những điều bình dị là điều ai cũng có thể làm.
Chúc các bạn luôn yêu thương và hạnh phúc.
1. ĐƯỢC SỐNG TRONG BẦU KHÔNG KHÍ TRONG LÀNH
Mở đầu câu chuyện là một triết lý không phải do tôi nghĩ ra: Nếu bạn nhịn ăn, bạn có thể sống được 7 ngày hoặc hơn, nếu nhịn uống thì cũng vật vạ tồn tại được 3 ngày, còn nếu nhịn thở thì chỉ vài phút.
Vậy tại sao con người cứ tranh nhau cái ăn đến nỗi làm ô nhiễm nguồn nước và tàn phá bầu không khí thở của nhau? Không khí và hơi thở là sự sống của chính chúng ta, từng giây từng khoảnh khắc này.
Nếu không thể thở, chúng ta sẽ không thể biết hạnh phúc là gì (vì có còn sống đâu mà biết).
Mỗi khi đứng trước 1 thiên nhiên tươi đẹp, tôi luôn cố gắng hít lấy hít để bầu không khí trong lành đó và cảm nhận sự thư thái bình yên dần lan tỏa trong tâm hồn thông qua hơi thở.
Miệng tôi luôn bất chợt mỉm cười với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Những chuyến du lịch của tôi sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi những khoảnh khắc bình dị ấy.
Tôi đang sống ở ngoại ô thành phố, cách khá xa trung tâm nơi sản sinh và duy trì sự nghiệp của tôi. Mọi việc đi lại, giao thương, xây dựng mối quan hệ khá vất vả.
Nhưng tôi vẫn nhất quyết không rời căn nhà này, chỉ để được thư thái mỗi ngày với bầu không khí tĩnh lặng yên bình và trong sạch này.
Ngày trước tôi cũng may mắn được làm việc với những đồng nghiệp như là 1 gia đình nhỏ. Ở đó chỉ có tranh luận chứ không có đố kỵ, có hài hước sỉ nhục nhau chứ không màu mè, có toàn người đẹp tự nhiên chứ không có phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhờ vậy mà mỗi ngày đến công sở là mỗi ngày vui vẻ và đầy nhiệt huyết giữa những khó khăn chồng chất của nghề.
Không khí trong gia đình tôi bây giờ cũng đã “trong lành” và “nhiệt độ ổn định” hơn lúc trước rất nhiều. Những bữa cơm gia đình luôn có những câu chuyện vui, những chia sẻ, tâm sự và những thông cảm động viên nhau.
Thỉnh thoảng cũng có những bất đồng nhưng rồi mọi việc đều được giải tỏa với tâm thương yêu, quan tâm lẫn nhau. Vài ba chữ ngắn gọn thì tôi chỉ có thể mô tả được vậy. Còn để diễn giải quá trình thì phải vài ba chục ngàn chữ chưa thể kể hết.
Chỉ biết là bây giờ tôi thấy mình rất may mắn vì được chung gia đình với những người hài hước và biết quan tâm nhau như bây giờ.
Niềm hạnh phúc mỗi ngày đầu tiên của tôi là như vậy đó, khi được hít thở từng giây phút những hạt không khí trong lành ở cả dạng ý thức và vật chất như thế.
2. THIỀN HÀNH
Tôi mới tìm thấy thiền thời gian gần đây thôi. Nói đúng ra, tôi nghe, đọc, biết Thiền lâu rồi, nhưng thực hành thiền có phương pháp thì chỉ mới trong 1 tháng nay. Và tôi thực sự thấy, đó là phương pháp tạo và duy trì hạnh phúc mỗi ngày trong tôi.
Hôm nay vừa đúng ngày sinh nhật lần thứ 18+++… của tôi. Lần đầu tiên sinh nhật trong tâm thái an nhiên bình lặng. Nhờ có thiền, tôi đã có thể giảm bớt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, giảm gánh nặng tâm trí mỗi khi đêm về và có những giấc ngủ ngon.
Nhờ có thiền, tôi không bi quan khi sự nghiệp về số 0, khi xung quanh mọi người lo lắng tội nghiệp, khi cuộc đời quay về điểm xuất phát ở cái tuổi quá 30. Chưa bao giờ hết, tôi đang rất yêu đời và an bình cho từng ngày trôi qua.
“Hãy giữ cho tâm trí luôn quân bình và khách quan trước mọi cảm xúc. Mọi cảm xúc đều là vô thường, nó tự đến và sẽ tự đi”.
Ngày trước, mỗi khi cảm xúc nào xảy đến, như vui, như buồn, như giận giữ… 1 ai đó hoặc 1 chuyện gì, theo phản xạ tôi đều dùng lý trí phân tích và tự nhủ, hãy quên nó đi vì mình không nên như vậy.
Bây giờ tôi biết, đó chỉ là sự giả dối của tâm trí với chính mình mà thôi. Những cảm giác đó sẽ không biến mất vì sự ra lệnh của lý trí, mà nó ẩn chứa vào sâu thẳm tâm hồn để 1 ngày nào đó có cơ hội, nó sẽ hiện diện trở lại, lợi hại hơn xưa và dày vò tôi nhiều hơn mà thôi.
Nên chỉ có tâm khách quan đứng quan sát nó, để nó tự do phát triển và rồi nó sẽ tự ra đi theo đúng quy luật.
Khi tôi đọc được thông tin về trò chơi 7 ngày hạnh phúc này, tôi rất phấn khích, 1 niềm hạnh phúc dâng trào và kéo dài mãi trong tâm trí.
Tôi vẽ ra dàn ý các chủ đề, các nội dung, gom nhặt các cảm xúc, các sự kiện hạnh phúc tôi đang có. Và cứ thế dòng tâm trí cứ tuôn chảy trên background hưng phấn và vui vẻ, được dẫn dắt bởi hạnh phúc từ trong chính trái tim.
Và tôi không ngủ được dù đã quá giờ đi ngủ. Tôi đành phải ngồi thiền để thanh lọc tâm trí, dừng những suy nghĩ và để cảm giác phấn khích đó trôi đi.
Dù đó là những cảm xúc nhẹ nhàng thư thái, nhưng mất ngủ thì ngày mai tôi sẽ mệt mỏi tâm trí, và rồi đau khổ và bực bội sẽ kéo đến đông như quân Nguyên. Phía sau hạnh phúc quá đà là đau khổ tột cùng.
Thiền giúp tôi quân bình cảm xúc và khai mở những rung động yêu thương chân thật.
Hoạt động này bắt nguồn từ trách nhiệm chữ hiếu tôi đặt ra cho chính mình, khi thấy má tôi bị dằn vặt đau khổ về gia đình lúc tuổi xế chiều, sức khỏe yếu kém, bệnh tật cứ rình rập tấn công liên tục.
Mà phàm những gì làm vì trách nhiệm thì nó không vui vẻ gì cả. Nhất là má tôi và tôi, như bao bà mẹ khác, luôn bất đồng quan điểm, quan niệm sống với con cái.
Càng ở gần má tôi nhiều, tôi càng bị quản lý, phê bình, áp đặt từng li từng tí. Những ngày đầu khi từ bỏ nhà trọ và cuộc sống tạm gọi là “tự do muôn năm”, tôi cảm thấy mình vô cùng lạc lõng, bức bí và dồn nén cảm xúc ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Và rồi tôi tự hỏi, mẹ đẻ mình mà mình không thể dung hòa sống chung vui vẻ được, thì sao này lấy chồng, cãi vã và li hôn là cái chắc. Thế rồi từ nền tảng “mê trai” cố hữu đó, tôi dần cố gắng học và thực tập dung hòa ấm êm với má tôi.
Tôi bắt đầu công cuộc làm bạn với má, cùng lúc với việc khởi nghiệp. Tôi thường xuyên ở nhà, ăn cơm chung, trò chuyện trao đổi, làm xe ôm cho má mỗi khi bà cần.
Tôi đã dành gần 40% quỹ thời gian mỗi ngày để gần gũi hơn với má tôi. Quá trình này đã và đang tiếp diễn gần 5 năm nay. Đó không phải là những sự việc êm đềm trôi qua như những câu chữ mô tả ở trên.
Đã có rất nhiều nụ cười trộn lẫn nước mắt từ những trận khóc âm thầm suốt đôi ba ngày, ở cả tôi và má tôi.
Hai người phụ nữ quan tâm nhau, muốn làm bạn với nhau, có chung một nền tảng tình yêu vô điều kiện là tình mẫu tử mà cũng phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khi đối diện nhau, chung đụng lợi ích, mâu thuẫn quan điểm và bị xúc phạm cái tôi với nhau như thế đấy.
Quá trình làm bạn với má đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của tôi, nhưng tôi không hối tiếc.
Dần dần, mọi thứ có vẻ dễ thở hơn.
Má tôi giờ đã vui vẻ hơn, đã đến phòng tập yoga đều đặn, đã từ bỏ khá nhiều bác sĩ và toa thuốc, đã tham gia những buổi sinh hoạt với những bạn cùng lứa tuổi, siêng họp mặt bạn bè cũ.
Một năm má tôi cũng đi du lịch đây đó đôi ba lần, đã tạm dần quen với việc “xa nhà” vài ngày mà không sợ cái nhà nó mất. Cuộc sống má tôi đã thật sự vui vẻ và lạc quan hơn từng ngày.
Tôi cũng rất cảm ơn chị gái, em trai, em dâu và những người bạn của má tôi đã cùng góp sức với tôi trong công cuộc này.
Tôi không phải vai chính, cũng không phải lãnh đạo dự án này, chỉ là một thành viên nòng cốt cùng những thành viên khác trong gia đình xây dựng nên nó.
Và hạnh phúc dần len lỏi trong tôi, khi nhìn thấy bà thật sự vui vẻ với cuộc sống riêng của mình như thế.
Yêu là cái đem tới hạnh phúc dễ dàng nhất cho tất cả mọi người, và em cũng vậy. Khi yêu thì chỉ cần nhìn thoáng thấy người ta thôi cũng đủ thấy khấp khởi, hồi hộp, vui vui cười hoài rồi. Bởi vậy người đời cứ chạy theo yêu đương, giành giật nhau, cố giữ lấy hạnh phúc của mình vào người yêu hoài đó thôi.
Nhưng đường yêu của em lắm gian truân và đau khổ. Kết cục là giờ cũng chưa có ai yêu mình.
Tự nhủ, mình có tình yêu là mình vui rồi. Cuộc đời mình đau khổ vì yêu nhiều thì sau này sẽ được hạnh phúc nhiều nhờ yêu.
Đau khổ và hạnh phúc là 2 mặt của 1 đồng tiền mà.
Chuyện yêu thì nhiều, vui buồn hạnh phúc đau khổ vì yêu cũng đã trải qua, nhưng viết nhiêu đây thôi. Đợi khi em thật sự cảm nhận được cái hạnh phúc bền vững từ yêu và được yêu, từ người yêu trăm năm, em sẽ chia sẻ nhiều hơn.
Chỉ nhắn nhủ 1 câu, em là con cá Song ngư nên yêu dữ lắm, mơ mộng và ảo tưởng nhiều nên thấy mình hạnh phúc nhiều lắm khi yêu.
Nhưng mà ai phản bội em thì người đó đau khổ lắm, chứ em thì đau tí rồi thôi à, vì bận đi yêu người khác rồi.
Lao động là môn thể thao dễ đem đến hạnh phúc cho tôi nhất.
Lao động đem lại tiền bạc, sức khỏe và cả những niềm vui chiến thắng thử thách, những vinh quang thể hiện cái tôi trước mọi người.
Khoảnh khắc hạnh phúc đầu tiên mà lao động đem lại cho tôi, chắc cũng tương tự như bao bạn khác, là khi cầm đồng lương đầu tiên về nhà.
Khoảnh khắc thứ hai là được thăng chức, tăng lương.
Khoảnh khắc thứ ba là đi nhận tiền bảo hiểm cứu đói cho những lúc muốn lao động mà không có cơ hội.
Khoảnh khắc thứ tư …chưa xảy ra.
Thậm chí có những lúc thất tình, buồn thúi ruột chuyện gia đình, tôi lao đầu vào công việc để không còn thời gian mà buồn. Đã có quãng thời gian tuổi trẻ khá dài, công việc đã giúp tôi tạm quên những buồn phiền trong cuộc đời mình như thế.
Nhưng mà lao động cũng là thứ làm tôi nản chí nhất.
Ngày nào tôi cũng phải đọc đi đọc lại câu thần chú “Lao động là vinh quang, lao động giúp chúng ta có thu nhập, lao động còn giúp chúng ta khỏe mạnh nhờ vận động cơ thể …lao động nhiều thành lao lực.” giữa những lúc lười biếng và thèm ngủ ngày nhất. Kết quả thì đọc xong vài lần là tôi ngủ khò.
Như hôm nay đây, ngồi viết tiếp thử thách thứ 5 để lao động trí óc mà tôi cũng ngủ lên ngủ xuống chục bận, tới giờ mới quẹt quẹt được vài từ trả bài cho xong để ngủ tiếp.
Nó là thứ dễ làm nhưng khó xơi.
Còn rất nhiều những hành động có thể đem lại niềm vui trong tâm hồn tôi như là nói, chia sẻ, đánh bài với đám bạn thân, ăn món ngon, ngắm cảnh đẹp, ngủ 1 giấc thiệt sâu, xem 1 bộ phim hài hoạt hình v.v…
Nhưng chỉ có những khi giúp đỡ ai đó, tôi luôn có ấn tượng mạnh về cái cảm xúc hạnh phúc pha lẫn bồi hồi dâng trào, ghi nhớ mãi không thôi.
Mà thật là vậy, tui rất vui khi được giúp đỡ ai đó, trừ việc giúp đỡ đó là hành động ỷ lại vào người khác của cái người nhờ vả.
Có những việc không ai nhờ tôi cũng giúp, nhưng có những người nhờ nhưng tôi không bao giờ giúp. Ví dụ như ngày đi học, đứa nào hỏi bài thì tôi giảng cho nghe, chứ kêu tôi đưa tập cho chép y chang thì không bao giờ.
Việc đánh giá này cũng tùy tâm trạng và quan điểm cá nhân thôi. Ví dụ tôi sẵn lòng mua vé số để giúp những người lao động cực nhọc hơn mình.
Ngược lại, tôi ít khi đưa vài đồng xu cho những người ăn xin vì tôi nghĩ đó là tệ nạn xã hội cần dẹp từ từ. Cũng có ngoại lệ, khi tâm trạng tôi cởi mở và tình yêu thương trong tim lớn hơn từng ngày.
Mỗi khi giúp ai xong, thì tôi rất vui, vui cả buổi, về nhà ngồi nghĩ lại còn cười một mình như con hâm.
Dù hành động giúp đỡ này lúc nắng lúc mưa như chuyện của trời, không phải của mình.
Mỗi ngày tôi chọn 1 niềm vui
Chọn tới chọn lui tui thành … bà khùng
Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ nhé.
Hành động hạnh phúc thứ 7 của em là ngắm mình trong gương. Em đẹp em có quyền. Em không đẹp em cũng có quyền ngắm.
Bữa nào em xấu thì em buồn vì mình xấu, và có động lực để đi làm đẹp, để cải thiện sức khỏe, cải thiện nhan sắc, cải tạo tất tần tật mọi thứ để em đẹp trở lại.
Còn em thấy mình đẹp thì em vui tưng bừng.
Nói chung khi mà lười và bực bội vì tất cả mọi thứ, giống như trên đời này không còn gì là ý nghĩa, em cứ đi soi gương và thấy cuộc đời nở hoa trở lại.
Cảm ơn ba má cho em xinh đẹp.
Tuệ Khiêm, 03/2016