Sống dễ hơn tưởng tượng nhiều lắm

Ngồi chồm hổm trong nhà tắm gội đầu sáng nay, tôi vu vơ nghĩ về những dự định sắp tới của mình.

  • Bây giờ mà làm việc A chưa xong, thì việc B sẽ khó khăn lắm. Ôi thôi không chịu đâu, không thích đâu, tôi không làm việc B trong tình huống vậy đâu. Khó lắm chán lắm, mà trước giờ tôi cũng không giỏi làm việc B trong tình huống bất lợi vậy. Tôi sẽ quạu cho mà xem, rồi kết quả cũng chẳng đâu ra đâu cho mà xem.

Là tiếng ai đang nói đấy?

Rồi tôi nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với người yêu qua điện thoại.

  • Hey, 180 ngày rồi nhé.
  • Quào, ghê. Em tự hào về bản thân quá đi. 

Tôi cũng từng có những cuộc suy tư tương tượng về chủ đề yêu xa này:

  • Yêu xa chán lắm. Đó là lời nguyền tình yêu của mình, hời ơi, mình có muốn vậy đâu, nhưng tình huống éo le cứ bắt mình phải yêu xa hết lần này đến lần khác và rồi kết thúc ngang trái. Ôi thôi không chịu đâu, không thích đâu. Khó lắm chán lắm, mà trước giờ mình cũng có yêu xa được ai đâu, toàn cãi nhau nhặng xị lên rồi cũng chia tay.

Và với rất nhiều “thử thách” khác: ngủ một mình, cách ly trong nhà, luôn luôn phải đeo khẩu trang, nhờ sếp cũ giúp đỡ, nhờ sếp cũ giúp đỡ chuyện không có lợi gì cho sếp và tốn kém cho công ty liên tục suốt 3 tháng, chờ chuyến bay giải cứu đầy may rủi và thị phi, thất nghiệp, chờ đợi A, chờ đợi B, chờ đợi CDXYZ…

Tôi từng không có mối quan hệ tốt đẹp mấy với tiền bạc và thời gian.

Cảm giác bất lực ăn lấy tôi mỗi khi nhìn kim đồng hồ tích tắc quay, không biết đến khi nào sự chờ đợi của mình mới đến hồi kết.

Nhìn số tiền trong tài khoản ngân hàng cứ bé dần đều và mỗi ngày trôi qua không nhìn thấy dòng tiền trôi ngược vào hay một lời hứa hẹn, tôi thấy ngột thở và dạ dày quặn lại âu lo.

Tôi dễ bị mất bình tĩnh khi nhìn thấy hai thứ đó trôi đi qua khẽ tay một cách (trong tâm tư âu lo tạm cho là) “vô nghĩa”.

Thời gian gần đây, bằng cách nhìn thẳng vào mặt hai chủ thể “tiền bạc” và “thời gian”, thay vì nhìn vào nửa cốc vơi, tôi hài lòng và tận hưởng nửa cốc đầy còn lại. Còn thì cứ uống đi, uống hết thì… khát. Cho đến khi chưa có cách nào làm cốc đầy lên, thà là vui vẻ vô tư cho đến khi chết khát hơn là lo sợ, cuống quít cho đến khi chết khát.

Dần dần tôi nhìn thấy ra, những cốc nước đầy hơn tôi tưởng.

Gốc rễ âu lo tất nhiên vẫn ăn sâu bám chắc trong lòng tôi. Tôi vẫn sợ khát chứ. Đúng hơn là tôi sợ rồi một ngày tôi sẽ khát.

Cái rồi một ngày là cái tương lai. Tôi thương cho cái tôi tương lai nhiều hơn tôi tưởng. Vì nếu tôi thương cho cái hiện tại, tôi đã chọn thái độ bình an, tôi đã hạnh phúc vì cái đang có hơn là sợ cái đang có rồi sẽ mất.

Phải chọn bình an với sự thật hiện tại hay chọn sợ hãi với sự tưởng tượng?

Đơn giản vậy mà tôi chọn sai suốt thôi.

Tưởng tượng hay suy luận dù có hợp lý đến mấy thì cũng không thật hơn cái thật thấy biết và đang được trải nghiệm ở hiện tại. Tất nhiên, thời gian vẫn tiếp tục trôi và tôi vẫn tiếp tục phải đóng tiền nhà và mua sắm rau trái, đồ ăn vặt, dù muốn dù không. Khi cái âu lo xa xôi đó tạm lắng, những trò tinh vi khác trồi lên.

  • Được rồi, tôi hiểu rồi. Thế tôi không tất bật cho ngày mai nữa… Tôi sẽ tất bật với hôm nay vậy.

Tôi lên kế hoạch sống mỗi ngày trọn vẹn nhất, hoàn hảo nhất. Tôi phải sống toàn tâm toàn ý, để xứng đáng với thời gian dư giả này và số tiền quý giá này.

Công cuộc chứng minh bản thân xứng đáng, bản thân có giá trị và bản thân đáng được yêu, được tồn tại bắt đầu.

Các tiêu chí được đưa ra như sau: hôm nay phải học được A, làm được B, không được mất thời gian cho việc CD, không được chi tiêu cho những thức không thiếu yếu XYZ… Tự biên tự diễn, tự lên kịch bản xong tự hò tự hô chứ chưa thấy ông Trời nào giáng xuống đây bắt mình khổ.

Nào làm gì có cái gì là hoàn hảo nhất?

Lại quay về câu hỏi, hoàn hảo so sánh trong chuẩn mực nào? Là tiếng ai đang nói đây?

Rất nhiều thứ đã xảy ra, tôi những tưởng đã không thể nào đối mặt được, nhưng tôi vẫn cứ đi qua (lết qua). Tôi vẫn phải ở trong nó dù muốn dù không.

Tôi có thể là chiến binh tệ nhất, tôi không vượt qua được những hờn tủi dễ duôi của bản thân, tôi chẳng chế ngự được những âu lo sốt sắng, tôi thật thà sâu thẳm vẫn ngóng trông một tương lai tươi sáng.

Tuy nhiên, có một sự thật đã được chứng minh: dù có bầm dập đến mấy thì quan trọng là tôi vẫn thấy mình ở lại, vẫn còn sống và ở lại.

Dù có không thích, dù sẽ chán lắm, sẽ khó lắm, tôi cũng đã vượt qua được nhiều và đang sống tiếp tục trong những lời tiên đoán đó đây. Cũng chán thật, nhưng không chán như tôi tưởng.

Nhiều lần tôi đã khiến bản thân phải ngạc nhiên về sự kiên cường của mình. Nhiều lần tôi nhận ra “ồ, có lẽ mình đã đánh giá hơi thấp về sự uyển chuyển và tính dễ thích nghi của bản thân”.

Nếu tôi quay lại cách đây 5 năm, và truyền rằng 2020 sẽ có một đại dịch lớn, các quốc gia phải tạm đóng cửa với nhau, đi lại sẽ rất bất tiện, thậm chí nhiều nơi sẽ bị cách ly hoàn toàn trong nhiều tuần liền, ăn uống sẽ khó khăn, nguy cơ nhiễm bệnh khá cao và tỷ lệ tử vong cũng đáng lo ngại… chắc tôi sẽ hoảng lắm.

Tôi sẽ lại nghĩ “Ôi thế không thích đâu, chán lắm, khó lắm”.

Đấy, tôi vẫn sống đấy thôi.


Tác giả: Gia Hân

2 bình luận về “Sống dễ hơn tưởng tượng nhiều lắm”

Viết một bình luận